Chủ Nhật, 19 tháng 10, 2008

Sao Băng Khóc



Cúp điện!

Cúp đột ngột không hề thông báo trước, đó là chuyện thường ngày của mấy ông Điện Lực. Trời cuối mùa mưa, chuyển sang Đông vừa se se lạnh vừa oi bức của không khí ẩm 100%, thật chịu không nổi nếu không mở quạt gió ào ào. Thôi thì đành chịu thua với ông Điện Lực, cả nhà kéo ra sân ngồi hóng quạt trời. Đêm nay không mưa, bầu trời trong đến lạ, ngẫm nghĩ mà bật cười: suốt thời gian trong ngày cắm đầu làm quần quật, không có thời gian để ngước đầu lên – và vì vậy khi đêm nay nhìn lên trời thấy vừa lạ vừa quen. Chỉ cho mấy đứa con nào sao Thần nông, sao Hiệp Sĩ, sao Bánh lái..., tội tụi nó có được mấy khi nhìn được bầu trời sao đêm đâu. Trên cao, xa xa tít một vệt sáng lóe lên băng ngang bầu trời: “A Sao Băng ...”

Một ngôi sao băng vừa rơi qua đây,
Sao rớt xuống trên vai anh.
Người ta khuyên nhau gặp sao băng rơi
Thì cần điều chi hãy ước...

Ngồi giảng giải cho tụi con nghe về “Điều ước Sao Băng”, lẩm nhẩm những lời hát của nhóm Huyền Thoại về một đoạn tình buồn, tự dưng lòng lặng đi và mắt lại mong ngóng một ngôi sao băng khác.

Một ngôi sao băng vừa rơi qua đây.
Anh đã ước anh gặp em.
Người ta đâu hay, đã bao năm qua.
Ngàn lần anh thấy sao băng.

Ngày xưa... ngày xưa... đâu có nhiều đèn đường như bây giờ và điện vẫn thiếu triền miên trầm trọng. Đến những năm 1991 – 1992 ở SG vẫn còn một tuần cúp 3 ngày luân phiên. Do vậy ánh sao mới có dịp xuất hiện trên bầu trời SG. Anh nhớ hồi đó tụi mình hay lang thang trong những đêm mất điện, KTX oi bức không chịu được nên thường phải thả bộ lang thang trên đường. Em đi bên anh trên con đường Nguyễn Kim nồng nàn mùi hoa dầu cứ ngọt đẫm như mùi chuối sấy, lang thang vòng quanh SVĐ Thống Nhất khi mỏi chân thì ngồi bệt xuống vệ đường. Thường thường khi ấy em hay ngóng tìm sao băng, chính em đã dụ hoặc anh bằng “Điều ước Sao Băng” mà – nói thật – anh chẳng tin chút nào, nhưng chúng ta vẫn cứ ước, vẫn cứ cầu nguyện khi thấy một ánh sao băng rơi.

Ngày hôm ấy em đã nói.
Hãy ước một điều lúc sao băng vừa rơi
Và anh nhớ cũng đã ước.
Ước suốt cuộc đời,chỉ có em mà thôi.

Ra trường em về quê và chúng ta bặt tin nhau. Anh tìm em nhưng em luôn luôn né tránh. Anh biết lòng em đã thay đổi từ khi bắt gặp em tay trong tay với người khác, mắt cũng ngước nhìn trời tìm sao băng. Anh cũng tìm sao băng với hy vọng mỏng manh, một bầu víu cho tình cảm đã qua, và anh ước...

Rồi anh ước,và anh ước.
Người ra đi sẽ quay trở về.
Nhưng sao vì sao em không về đây.
Và anh biết, rằng điều ước.
Của sao băng sẽ không có đâu.
Bao nhiêu sao băng rơi cũng như vậy thôi.

Bao năm đã qua rồi nhĩ, 20 hay 21 năm? Anh không còn nhớ được nữa, vì sau đó anh lại lao vào dòng đời vất vã mưu sinh. Anh lập gia đình, một mái nhà ấm cúng, một người vợ hiền và có 2 đứa con tinh nghịch. Đã qua rồi thời kỳ mỗi tối ngóng sao băng. Đã không còn ảo tưởng vào bất cứ điều ước gì nữa. Nhưng đêm nay trong khoảnh khắc sao băng lóe sáng trên bầu trời anh lại chấp tay thì thầm cầu nguyện...

Thứ Năm, 16 tháng 10, 2008

Tình Cờ Gặp Nhau




Em yêu – cho anh được gọi Em thêm một lần như thế nữa để chúng mình quên đi, không còn nhớ đến dĩ vãng. Nhưng đã bao lần anh nhủ thầm như thế mà sao cứ mỗi lần tình cờ gặp lại Em, anh vẫn cứ nao nao trong dạ, vẫn thấy như chúng ta mới vừa xa nhau – hôm qua, hôm kia gì đó, rất gần ...

Tình cờ gặp lại nhau
Dường như lâu lắm rất quen nhau
Gắp lại nhau mắt vương niềm đau

Cứ hỏi người sao còn gặp gở làm chi, ai biết được ông trời xui khiến cho chúng ta cứ gặp nhau và gặp trong các hoàn cảnh trớ trêu: Em không đi cùng chồng thì Anh cũng đang đi với vợ. Mặt nhìn cười tươi chào hỏi nhưng trong khóe mắt vẫn cay cay khi hỏi thăm nhau, khi chỉ cho nhau thấy một nếp nhăn ở đuôi mắt, một sợi tóc bạc trên mái đầu, để rồi chia tay, lòng đầy vương vấn.

Gặp lại nhau lúc sắp xa nhau ...
Gặp lại nhau tóc xanh phai màu ...

Chúng mình chia tay cũng mười mấy năm rồi, chuyện xưa cả hai hy vọng theo thời gian phai nhạt đi nhưng thời gian thật ác nghiệt, việc gì cần quên thì lại khắc càng sâu vào ký ức – không thể mờ phai trong lòng hai chúng ta. Vì vậy cứ mỗi lần gặp lại nhau anh lại tự hỏi lòng:

Hỏi người người về đâu
Đường đi ai thấu nỗi sông sâu
Hỏi người xưa có nhớ gì không?

Còn nhớ không Em, những kỹ niệm xưa, những lời thề thốt khi yêu nhau, và để rồi vì những lời thề non hẹn biển đó mà chúng ta đã chờ nhau – chờ cả nữa đời người, chờ mòn mỏi và để rồi có người tuyệt vọng lên xe hoa. Xui khiến chi cho anh về gặp lại em ngay trong ngày cưới, để nhìn ánh mắt em như ngầm trách:

Chờ nhau bạc áo chốn xa xăm
Ngoảnh nhìn nhau lúc em qua cầu

Đã muốn quên đi nhưng chúng ta thân bất du kỷ, dòng đời xô đẩy để có lúc lại tình cờ gặp nhau. Trách ai đây khi chúng ta đều không muốn ... gặp lại nhau lúc sắp xa nhau ... gặp lại nhau tóc xanh phai màu ….

Ngày 16/10/2008.