Thứ Ba, 30 tháng 9, 2008

Buồn...


Từ lâu mình đã thường nghe nói "Kiếp con người là buồn khổ, mới sinh ra là phải khóc trước mới biết cười...". Lúc đầu nghe thì cũng buồn cười, nhưng càng lớn, càng già thì chỉ cười ... buồn khi nghe nhắc lại câu chuyên đó. Ừ thì mình nghiệm ra càng lớn tuổi càng buồn vì có nhiều nguyên cớ để mà buồn: va chạm trong công việc đời thường, va chạm trong gia đình,... và nhất là khi càng lớn tuổi thì nỗi ám ảnh cô đơn lúc nào cũng rình rập vây quanh, thế là buồn.



Nghĩ cũng ngộ: con người thì ai cũng có cảm xúc, có tình cảm, nhưng tại sao khi một người đàn ông đa cảm thì thiên hạ lại hay cười trong khi một phụ nữ có khóc lóc sước mướt thì chẳng ai nói điều gì? Có lẽ mình thuộc người đa cảm nên vô duyên vô cớ cũng có thể buồn được. Thì rằng đã biết mình "sáng nắng chiều mưa, buổi trưa râm mát", thuộc dạng "nắng không ưa, mưa không chịu, ghét gió kị mù sương" nên đôi lúc tâm hồn cũng lửng lơ đâu đó, và thế là buồn.




Buồn như trong một buổi sáng Chủ nhật, thức sớm nghe tiếng chuông nhà thờ gọi khóa cầu kinh sớm, lòng lan man nhớ lại thời học cấp 3 thức sớm học bài, hay nhớ lại thuở theo Nhã đi nhà thờ chiều Chủ Nhật - Ừ mà giờ thì Nhã làm gì nhỉ, lúc mình nghe chuông nhà thờ thì chắc Nhã đã cầu kinh sớm xong rồi vì ở Úc sớm hơn VN mấy tiếng đồng hồ cơ mà. Chẳng biết Nhã còn nhớ lúc ở LX cứ 15h30 Chủ nhật là lại cuống cuồng sợ trễ giờ đi lễ. Thế là đạp xe vù vù từ BD về ML mà miệng thì cứ ào ào nói chuyện, giành nhau nói vì cả tuần chỉ có ngày CN mới gặp nhau, bao chuyện vui buồn của tuổi "Nhất quỷ, nhì ma" mới có dịp nói ... Xui khiến sao bây giờ nhà mình ở chỉ cách nhà thờ có khoảng 100m chim bay, thế nên từng tiếng chuông ngân sáng Chủ Nhật cứ như vọng vào tim mình, vọng vào tận nơi sâu thẳm...




Buồn như trong một buổi sáng Chủ Nhật trời se se lạnh, châm một điếu thuốc ngồi trầm ngâm một mình bên ly cafe đá, nhấm nháp vị đắng của ly cafe như gặm nhấm nỗi buồn không tên từ đâu len lén về. Nhớ như hồi học Đại học, sáng thứ Năm và sáng Chủ Nhật là mình cùng ông Lương, thằng A Dũng thường đi bơi tại CLB Lao động. Mình chuyên gia đến sớm ngồi nhâm nhi cafe chờ hai người đó đến. Giờ thì ông Lương dạy ở Thái, thoạt đi thoạt về - số điện thoại thì đổi cả chục cái, muốn gọi cũng chẳng biết ổng đang xài số nào mà gọi. Dũng thì đang ở Canada - chỉ liên lạc được qua mail mà cũng năm ăn năm thua, mấy khi nó nhớ thì nó trả lời mail cho mình. Chẳng như hồi xưa, chỉ ới nhau một tiếng, hẹn nhau giờ giấc thế là Ba chàng lính Ngự Lâm cùng lên đường, cùng ôn bài, cùng xem film ... Giờ thì hết mail đến cellphone nhưng xa cách nhau nhiều quá...






Buồn như khi chở con đi chơi trong khi chờ bà xã đi chợ, nghe một bài hát quen thuộc, nghe mùi mùi thơm tự xa xưa, nhìn một làn khói đốt đồng... tất cả đều gờn gợn những ám ảnh xưa cũ, cứ chập chờn hiện về trong tim. Ừ thì khói bay, khói bay nghi ngút như khói đốt đồng ở LX khi cùng với cả lớp đi sang Chợ Mới chơi ngày mùng 2 Tết năm 1986 ngang chổ đốt đồng mà bị bể bánh xe, Khánh Hoàng vừa dắt xe lóc cóc vừa nhai hóp nhép mấy cái bánh in, mình thì mồ hôi mồ kê nhễ nhại dắt xe lót tót đi theo sau còn tụi nó thì chạy đâu mất tiêu. Đến khi gặp lại thì tụi nó ngồi uống nước cách đó cả 3 cây số... Ừ thì mùi hoa ngọc lan thoang thoảng như mùi nước hoa của Tú Quyên, trong giờ học Vi sinh buổi trưa 12h30, buồn ngủ muốn chết mà Quyên cứ xõa hất tóc vào bàn sau làm tụi con trai chết đứng và ngã gục la liệt... Giờ thì bạn bè giờ đứa ở quê, giờ thì đứa ở Mỹ, còn dăm ba đứa muốn nhớ đến tên mà đầu óc nặn mãi cũng không nhớ ra, ra đường nhiều khi nhìn thấy mà không gọi được tên trong khi mình thì thay đổi quá nhiều để họ không còn nhận ra được mình... thế là buồn.

Buồn như thời tập tễnh yêu đương, hết giận rồi hờn, hết năn nỉ lại dỗ dành... Rồi ghen bóng ghen gió, rồi hờn giận vì những câu nói vung vít vớ vẫn, rồi lo sợ tương lai, rồi lo cho duyên thành hay không ... Rốt cuộc chuyện gì đến cũng đến, ngày chia tay hai đứa bình thản đi bên nhau không có lời cay đắng, không một giọt nước mắt - "khóc làm chi khi trái tim không cùng suy nghĩ" phải không em? Thế nhưng nỗi buồn nó vẫn đọng lại trong tim cho đến hai mươi mấy năm vẫn không phai. Để một buổi sáng mùa đông co ro trong áo ấm lại nhớ đến cái áo ấm em đan hồi năm nào - để mỗi một lần mắc mưa là lại nhớ đến trận mưa đêm Noel năm đó, để trốn tránh không dám nghe "Nắng Thủy Tinh", "Mưa Hồng", "Như Cánh Vạc Bay"...




Buồn như trong buổi chiều ăn giỗ, uống một hai ly bia với bà con nhưng mà cứ chập chờn "Buồn như ly rượu đầy không có ai cùng cạn, buồn như ly rượu cạn không còn rượu để say...". Nhớ hồi đầu biết uống rượu là gần Tết năm 1987, khi làm tiệc tiễn đưa đám bạn trong đội tuyển HS giỏi của tỉnh về quê - trong đó có mấy đứa không quay lại vì không đủ tiêu chuẩn HS TT để thi vòng quốc gia, mới biết cái thấm của rượu cái say của tình.... Bây giờ thì có những lúc bù khú với bạn bè quanh ly bia, chung rượu, vui thì vui đó nhưng lúc tan tiệc lại cảm thấy cô đơn không tưởng. Thà rằng thật say để còn ngủ, chứ chập chờn nửa tỉnh nửa mê, các ký ức tràn về, lung tung suy nghĩ thì lại mất ngủ đến sáng. Dậy đi làm với bộ mặt bơ phờ, nghe vợ chì chiết vài câu, vào công ty mà tâm hồn trống rỗng... Buồn! Buồn quá! Buồn quá!

Không có nhận xét nào: