Thứ Năm, 16 tháng 10, 2008

Tình Cờ Gặp Nhau




Em yêu – cho anh được gọi Em thêm một lần như thế nữa để chúng mình quên đi, không còn nhớ đến dĩ vãng. Nhưng đã bao lần anh nhủ thầm như thế mà sao cứ mỗi lần tình cờ gặp lại Em, anh vẫn cứ nao nao trong dạ, vẫn thấy như chúng ta mới vừa xa nhau – hôm qua, hôm kia gì đó, rất gần ...

Tình cờ gặp lại nhau
Dường như lâu lắm rất quen nhau
Gắp lại nhau mắt vương niềm đau

Cứ hỏi người sao còn gặp gở làm chi, ai biết được ông trời xui khiến cho chúng ta cứ gặp nhau và gặp trong các hoàn cảnh trớ trêu: Em không đi cùng chồng thì Anh cũng đang đi với vợ. Mặt nhìn cười tươi chào hỏi nhưng trong khóe mắt vẫn cay cay khi hỏi thăm nhau, khi chỉ cho nhau thấy một nếp nhăn ở đuôi mắt, một sợi tóc bạc trên mái đầu, để rồi chia tay, lòng đầy vương vấn.

Gặp lại nhau lúc sắp xa nhau ...
Gặp lại nhau tóc xanh phai màu ...

Chúng mình chia tay cũng mười mấy năm rồi, chuyện xưa cả hai hy vọng theo thời gian phai nhạt đi nhưng thời gian thật ác nghiệt, việc gì cần quên thì lại khắc càng sâu vào ký ức – không thể mờ phai trong lòng hai chúng ta. Vì vậy cứ mỗi lần gặp lại nhau anh lại tự hỏi lòng:

Hỏi người người về đâu
Đường đi ai thấu nỗi sông sâu
Hỏi người xưa có nhớ gì không?

Còn nhớ không Em, những kỹ niệm xưa, những lời thề thốt khi yêu nhau, và để rồi vì những lời thề non hẹn biển đó mà chúng ta đã chờ nhau – chờ cả nữa đời người, chờ mòn mỏi và để rồi có người tuyệt vọng lên xe hoa. Xui khiến chi cho anh về gặp lại em ngay trong ngày cưới, để nhìn ánh mắt em như ngầm trách:

Chờ nhau bạc áo chốn xa xăm
Ngoảnh nhìn nhau lúc em qua cầu

Đã muốn quên đi nhưng chúng ta thân bất du kỷ, dòng đời xô đẩy để có lúc lại tình cờ gặp nhau. Trách ai đây khi chúng ta đều không muốn ... gặp lại nhau lúc sắp xa nhau ... gặp lại nhau tóc xanh phai màu ….

Ngày 16/10/2008.