Thứ Hai, 8 tháng 12, 2008

Thành phố buồn





Tôi đến Đà Lạt lần đầu tiên không phải là để du lịch mà do công việc nên ghé nghĩ lại một đêm. Trước đây tôi chưa từng đến Đà Lạt, có nhiều nguyên do nhưng tâm lý là chính: những lần các bà chị của tôi đi chơi về nói lại thì ấn tượng không hay về Đà Lạt cứ lẩn quẩn ám lấy tôi: nào là cảnh trí thay đổi, bị can thiệp nhiều và làm xấu cảnh quan, không còn vẽ đẹp tự nhiên, nào là các nhà hàng khách sạn chặt chém du khách trong các mùa du lịch (có lẽ các bà ấy quá khó tính chăng?); công thêm hồi đó cứ mỗi lần dự định đi Đà Lạt chơi thì thế nào cũng xãy ra chuyện và chuyến đi không bao giờ có được. Có lẽ là vậy chăng?

Tuy nhiên hồi học ĐH lớp tôi có 2 bạn là dân Đà Lạt, đều là nữ: Tú Quyên và Cẩm Hồng. Do vậy những câu chuyện kể về Đà Lạt tôi nghe cũng không phải là ít. Tuy nhiên hôm ấy chúng tôi có rất ít thời gian để đi đó đây: gần 8h00 chúng tôi mới dậy - kết quả của chầu nhậu đêm hôm qua đến gần 3h sáng mới tàn. Trả phòng, ăn sáng xong thì cũng gần 9h00 - chỉ còn thời gian đi đến một nơi duy nhất: Domain de Marie để cho các cô... lựa đồ len.

Domain de Marie có cấu trúc nhìn từa tựa với các Đại chủng Viện mà tôi đã từng thấy qua: Long Xuyên, Josep... với kiến trúc có rất nhiều cửa sổ, nhất là các cửa sổ trổ trên mái. Chúng tôi không đem máy chụp hình, hôm qua lại có mấy chiếc điện thoại đã "giãy chết" trong đêm nên cái N78 của tôi được dịp phát huy tác dụng. Công nhận một điều là tôi tương đối hài lòng với cảnh trí, kiến trúc và vườn hoa ở đây: được chăm sóc kỹ lưỡng, chủng loại cũng phong phú. Tuy nhiên khi tôi đi là cuối mùa du lịch, mưa bắt đầu rơi nhiều và chắc là không trúng mùa của một số loại hoa nên cẩm tú cầu và hồng tú cầu lại xơ xác quá, các cây hoa trà chỉ còn rải rác vài bông. Khu bán đồ len thì tôi chỉ đảo qua rồi bỏ ra ngoài, tôi thích lang thang trong vườn hoa hơn.
Ghé thăm Domain de Marie xong thì cũng đã hơn 10h00. Chúng tôi ghé chợ Đà Lạt chờ các bà các cô đi chợ mua... rau(?!!). Công nhận là hoa hồng trên Đà Lạt nhiều màu và bán rẽ thật. Tuy nhiên đối với hoa hồng thì xưa giờ tôi chỉ mua hoặc là một lẵn hoa để tặng phụ nữ trong phòng nhân 8/3 hay 20/10, hoặc là chỉ mua 1 đóa to hồng nhung hoặc hồng bạch hoặc hồng vàng: chỉ 3 màu này thôi - để cắm ở nhà (chẳng qua là thích ý nghĩa "Only one - Only you" mà thôi).

Trong lúc các chị dạo chợ thì tôi và mấy thằng em lại dạo dãy cây cảnh. Thật may là tôi tìm được cây Bạch Thiên Hương (Dành dành kép) mà tìm ở SG bao lâu nay chưa gặp. Cây đang nở 1 hoa và ướp cả chiếc xe chúng tôi bằng mùi hương ngọt lịm, lẫn giữa mùi ngọc lan và mùi hoa nhài - chỉ 1 đóa thôi nhé. Song song tôi chọn thên 1 cây hoa Mộc - cho hoa nhỏ và thơm gắt lắm, 1 bụi Trúc Nhật. Mấy đứa thì lấy cộng lại cũng gần chục cây Bạch Thiên Hương, mấy chậu lan rừng. Kết quả là chiếc xe chật ních những hoa hồng, hoa salem, rau, trái hồng, dâu tây tươi, cây cảnh và... người.
Đi mua sắm xong thì cũng đã hơn 11h00, chúng tôi bắt đầu về SG. Chúng tôi đánh một vòng quanh hồ Xuân Hương để đi về, không khí bắt đầu ấm dần. Khối Trung học cũng đã bắt đầu tan, các học sinh đồng phục trắng, khoác thêm áo len (cũng một màu đồng phục) đạp xe ngược dốc với chúng tôi. Có lẽ trời lạnh quanh năm, sống ở vùng cao, và đang dốc sức đạp xe nên đôi má các em cứ ửng hồng nhìn rất thú vị.
Tuy chưa xóa hết các trở ngại tâm lý nhưng lần ấy Đà Lạt cũng kịp ghi sâu thêm cho tôi một ấn tượng không mới: thành phố ngàn thông này buồn quá... Tôi chợt hiểu rõ hơn câu nói của T.Q. đã nói với tôi cách đây hai mươi mấy năm: "kiểu người như T. không bao giờ sống được ở Đà Lạt... vì đó mãi mãi là một Thành Phố Buồn"...



Không có nhận xét nào: