Thứ Ba, 13 tháng 1, 2009

Sắc Xuân



Đối với tôi ngày Xuân Phương Nam không thể xa rời được sắc mai vàng.

Hồi bé, Long Xuyên chưa thành đô thị nhộn nhịp như bây giờ, chỉ cần đi một hai cây số là đã đến ngoại ô. Thường các gia đình ở ngoại ô trồng rất nhiều mai vàng: ít nhất thì cũng 1 cây sát bàn thờ ông thiên, nhiều thì trồng dọc hàng rào trước nhà, bên hông nhà. Cứ Xuân về thì hoa nở vàng rực cả một góc sân, cánh hoa rung rinh trong gió, đua với nắng xuân xem ai rực rỡ hơn. Đó là lý do tại sao tôi hay đạp xe ra ngoại ô trong những chiều 30 Tết.

Bạn đã để ý ngắm xem cây mai trong mùa Tết chưa - bạn sẽ hiểu được sự "cải lão hoàn đồng"? Từ sau rằm tháng Chạp, các cây mai vừa được dẫy lá, trút bỏ đi lớp áo xanh nâu già cỗi để lộ cành trơ trọi như dáng gầy gò của các cụ. Từ từ chúng nẩy ra các nụ xanh ngọc thạch, to dần và khoác lên bộ cánh xanh óng ả, non tơ như một đứa bé bụ bẫm đang nô đùa. Càng gần đến Nguyên Đán, chúng bắt đầu hé từng chút vàng, để rồi qua một đêm Giao thừa, chúng đồng loạt thay xiêm y, trở thành một thiếu nữ rạng ngời trong tà áo dài vàng rực, phơi phới trong nắng Xuân.



Trong những lần theo đám bạn về vườn ăn Tết, tôi rất thích thú khi trải chiếu ngồi ăn trong vườn, cạnh các cây mai đang đua nở, vừa khề khà bên chung rượu, vừa ngắm các cánh hoa cười trong gió - cảm tưởng rằng người Nhật có ngắm hoa anh đào thì chắc cũng như thế là cùng.

Nhưng bây giờ ở Sài gòn nói chung và nhất là ở nhà tôi thì khi mua cây mai về hay trang hoàng thêm các liễn nhỏ, các món đồ lóng lánh, đôi lúc còn thêm vào các bóng đèn nhấp nháy. Trên cây mai lúc ấy chen giữa sắc hoa vàng là màu đỏ, nhũ kim... nhìn chậu mai cứ như là một cô diễn viên thời thượng, được ma-ki-dê đến tận chân răng, lộng lẫy nhưng xa cách làm sao ấy.

Tôi thì tôi vẫn thích ngắm hoa mai mộc mạc một màu vàng chân chất bên bàn thờ ông thiên lúc xưa hơn. Đó mới là sắc xuân của tôi, của người dân đồng bằng Sông Cửu Long.

Không có nhận xét nào: