Thứ Tư, 7 tháng 1, 2009

Tự dối...


Cho một thời vụng dại...

Anh từng dành hết tình cảm cho em, một tình cảm đặc biệt. Cũng chẳng biết lúc nào anh quan tâm em hơn những người khác, cho đến một lúc cảm thấy lo lắng cho từng bước em đi, cho từng câu chuyện em kể, để trong đêm choàng tỉnh vì chợt nhận ra nhớ em đến nao lòng...
Ấy là anh biết anh đã yêu... yêu đơn phương, yêu trong vô vọng...

Em thuộc về một thế giới khác, em vui đùa, em tung tăng, em đa tình... nhưng anh biết chưa bao giờ em nhận ra tình cảm của anh trong thế giới này, trong cuộc đời này, trong vô số quan hệ... do vậy em chỉ xem anh như một người bạn, một người anh...

"Hãy để mặc tự tôi lưu giữ những buồn đau - những gì đẹp đẽ em cứ mang đi - Cứ xem như trong cuộc đời tôi chưa hề có được em - để từ nay trở đi tôi lại trở thành tay trắng - ngày ngày mong ngóng chờ tin em"... Chưa bao giờ tôi thấy thấm thía bài hát của Trần Thăng đến như thế, cách "giả vờ" để khỏi đau lòng khi em đã đi qua đời tôi - để an ủi "không hề MẤT vì đã ĐƯỢC bao giờ đâu"... Cứ "giả vờ" như thế, để xem như chúng ta là một ĐÔI,... một đôi bạn thân thế thôi... người thân thế thôi...

ĐÔI
Cứ chung đường tôi và em, cứ như là đã yêu
Vẫn không thành ra tình đâu
Dẫu luôn là có nhau.
Tôi và em đúng hai người thân
Thì yêu thế nào, thì yêu làm sao
Giống như là hai vì sao,
Đến đêm cũng sáng thôi
Có bao giờ xa được nhau,
Vẫn không gần sát đâu
Tôi và em kết đôi bạn thân
Bạn thân thế thôi ...
Người thân thế thôi...

Bên em những lúc vui đây,
Chia cùng em những tiếng cười
Bên em bao phút ưu buồn ... khóc
Em xinh hay xấu không cần,
Tôi nhìn em vẫn thật gần
Em và tôi thành đôi bạn thân... không rời
Em và tôi ... một đôi...

Không có nhận xét nào: