Thứ Bảy, 22 tháng 11, 2008

Biển Cạn




Mượn một câu chuyện tặng Xuân Mỹ

Bình Châu - Hồ Cốc, ngày ... tháng ... năm ...

Tính từ đầu đền giờ anh biết Bình Châu cũng đã năm năm có lẽ, con đường về Xuyên Mộc - Bình Châu anh đi cũng đã mòn mấy đôi lốp xe. Thế nhưng bây giờ cứ mỗi lần về đến Hồ Cốc, nhìn sóng biển từ nghìn trùng xô về anh lại nghĩ đến chuyện chúng mình: chuyện anh - chuyện Em và chuyện của Biển.

Ngày đó anh tình cờ quen em cũng tại Hồ Cốc, anh theo đoàn đi chơi, em nữ sinh dân địa phương, phụ cha mẹ buôn bán tại bãi biển. Xui khiến anh và em gặp nhau trên bãi biển đầy nắng và thành duyên nợ. Ngày anh gặp em mặt biển xanh lắm, anh chưa bao giờ thấy biển xanh như thế, có lẽ xanh từ mắt em nhìn anh.

Anh như hạt cát vô tình mặn
Chờ thuỷ triều lên để đợi người ... (TTCN - NHA)

Từ đó anh đắm mình trong biển yêu - đường Sài Gòn-Bình Châu dài như vậy nhưng anh vẫn thấy thật gần. Để cứ mỗi trưa thứ Bảy anh lại rong ruổi về với em, với biển. Chúng ta cùng lội rừng, cùng luộc trứng, cùng ngâm chân trong dòng nước nóng Bình Châu, nhưng những lần hẹn hò, gặp gỡ nhau nhiều nhất vẫn là trước biển. Các câu chuyện buồn vui, những lời tâm sự của hai đứa có biển làm nhân chứng cho hai chúng ta.

Có người hẹn tôi tới phương trời
Biển xưa lắng nghe trắng xóa nỗi niềm biển không lên tiếng...

Thế nhưng có mấy khi tình đầu nào được như ý. Chúng ta quen nhau gần 2 năm, cộng đi cộng lại thời gian quen biết, gặp gỡ nhau chưa được 100 ngày thế thì tránh làm sao cho biển tình không nổi cơn sóng gió. Đã có lần Em hỏi anh loài hoa nào tham lam nhất, và Em đã giải đáp cho anh rằng đó là loài hoa "Muốn(g) Biển" - vì nó quá tham lam, muốn lấy hết cả biển. Anh đã thấm điều ấy vô cùng khi em cũng đã trách anh là loài "Muốn(g) Biển", nhưng thật ra thì

Đời tôi nhỏ bé trước những khát khao chìm trong nỗi đau
Tình em quá lớn với những đam mê làm nên oan trái


Anh nào có phải là loài tham lam như em trách. Thật ra đó cũng chỉ là ghen tuông giận hờn của những kẻ đang yêu. Tánh đàn ông thì đa tình, nhất là những thằng đàn ông phong độ như anh thì làm sao lại chẳng vướng số đào hoa. Tuy nhiên anh cứ nghĩ rằng mình vẫn đủ lý trí để phân biệt đâu là bến đỗ của mình và vẫn nghĩ rằng em cũng "phải" biết điều ấy. Nhưng thật sự anh không hiểu gì về tâm sự của phụ nữ - về tính "chiếm hữu" - như cách anh vẫn gọi sau này - không biết "dỗ ngọt", không biết "phục tùng"...

Lời tôi nhỏ bé tiếng gió thét cao biển tràn nỗi đau
Tình em quá lớn sóng cũng vỡ tan đời tôi đánh mất

Ngày đó anh là trai mới lớn, mang trong mình tự ái vặt của một thằng đàn ông. Anh chưa đủ "chín" cho một sự ràng buộc, chí nam nhi còn nặng gánh phiêu bồng. Do vậy bất cứ quản thúc dù nhỏ nhặt nào anh cũng cảm thấy mất tự do. Thêm nữa tính tự ái của đàn ông, tính phớt đời của trai mới lớn đã làm anh nổi cáu. Chuyện không cần giải thích thì anh chẳng giải thích. Chỉ một chút giận hờn, một câu nói lẫy "Chưa hiểu nhau, thì thôi chia tay đi ...", anh đã nổi tự ái và đáp rằng "Chia tay thì chia...", và thế là ...

Giấc mơ không còn biển xưa đã cạn
Vắng em trên đời biển thầm than khóc ngàn lần với tôi

Em đã ra đi cùng Biển ngay sau đó, để lại cho tôi một ray rứt không nguôi. Ngậm ngùi một nỗi ân hận với em vì đã không cùng em đi tiếp chặng đường dở dang, chưa gởi cho em một lời xin lỗi, một giải thích muộn màng. Anh đã bỏ chạy như điên khỏi Bình Châu ngay trong hôm về thăm lại em và nghe tin dữ, ngang Hồ Cốc, Phước Hải, Long Hải anh không còn nghe được tiếng gió biển rì rào, tiếng sóng biển xô bờ... Hình như đêm hôm ấy biển cũng đã chết - ít nhất là đã chết trong anh ...


Hạnh phúc thật ra đến giờ anh mới biết đó là những điều thật đơn giản, đó là được ăn một bữa cơm với gia đình em, là được ngồi bên em hàng giờ đưới ánh trăng trên bãi biển - im lặng để lắng nghe tiếng biển hát rì rào. Nhưng những điều hạnh phúc đó có đánh mất đi rồi mới biết.

Cùng tôi biển chết, cùng em biển tan
Ngàn năm nỗi đau hóa kiếp mây ngàn cô đơn biển cạn

Anh đã lang thang khắp chốn, phiêu bồng cùng bầu rượu túi cơm tìm quên lãng. Vùi đầu trong men rượu, sống dỡ người dỡ ma để tìm quên. Cho đếm một đêm say chuếnh choáng tại Hồ Cốc, khi nâng ly rượu và nhìn về phía biển anh chợt thấy

Thoáng hiện em về trong đáy cốc
Nói cười như chuyện một đêm mơ (Đôi bờ - Quang Dũng)

Anh đã choàng tỉnh giấc, nghe Em nói hay nghe Biển rì rào... Từ đó anh đã dần dần trở lại là anh của thuở nào - ít ra là bề ngoài ...

Trưa nay anh lang thang một mình trên bãi biển. Từng bước chân in trên mặt cát ướt, hằn sâu như những kỷ niệm xưa. Sóng từng cơn xô bờ, tràn qua, xóa nhòa những vết chân, như Em không muốn chúng ta giữ lại những kỹ niệm ấy.


Ừ thì thôi, kỷ niệm nào đẹp, nào vui thì chúng ta hãy giữ lại trong tâm hồn. Để nó vẫn mãi là những ký ức hạnh phúc của mối tình đầu, long lanh như những giọt sương đầu ngày, và mong manh đến mức chỉ một vụng dại là tan biến. Những kỷ niệm buồn thì hãy vì tương lai mà quên lãng. Nhưng .... sao đứng trước biển, nhìn loài hoa muống biển lan trên bờ cát, khoe những đóa hoa trắng tím rung rung trước gió - anh vẫn nhớ, nhớ nao lòng ...

Có người từ lâu nhớ thương biển
Ngày xưa biển xanh không như bây giờ biển là hoang vắng

Phải, từ cái ngày ấy đến nay đã ba năm hơn, và trong khoảng thời gian đó với anh thì biển không còn xanh và Biển đã xa vắng, xa vắng từ ngày anh bồng bột thốt tiếng chia tay. Ngày ấy anh đã quá dại khờ nên đã đánh mất Em cùng với Biển. Mỗi lần đứng trước biển, anh chỉ thấy như đang đứng trước Em. Và muôn thuở, khi gặp anh, Em vẫn còn giận hờn vì chưa nghe anh xin lỗi, tiếng sóng hòa tiếng gió thổi bờ nghe như tiếng thở dài của Em

Sóng reo não nề hải âu không về
Vắng em trên đời biển thầm than khóc ngàn lần với tôi

Đêm nay anh ngồi một mình trên bãi biển, cô đơn lắng nghe... Biển và Em không còn rì rào trò chuyện, chỉ còn tiếng gió xao xác trên những hàng dương. Xa xa ánh đèn câu đêm dạ xuống biến, nhấp nháy long lanh như mắt Em nhòa lệ đang nhìn anh... Giờ thì triều rút, biển lùi xa dần, xa bờ , xa anh ... như muốn mang đi tất cả hình ảnh cũ. Biển đã cạn như tình Em đã mất. Anh lặng thầm nghe như gió đang trêu đùa:

Có người từ lâu nhớ thương biển ....

Ngày 10/10/2008

Không có nhận xét nào: