Thứ Năm, 20 tháng 11, 2008

Đôi Bờ



Thương nhớ ơ hờ thương nhớ ai

Sông xa từng lớp lớp sông dài...


02 Doi Bo.wma -

Giữa một buổi sáng đầu Đông, ngồi nghe Camile Huyền ngân nga từng giai điệu của Cung Tiến nghe bâng khuân da diết. Ôi "Đôi bờ ... Đôi bờ" của Quang Dũng!

Hồi ấy tôi biết đựoc bài thơ Đôi bờ là năm 7 tuổi, tuổi bị "ngộ" chữ, bất cứ cái gì đọc được thì đọc. Tôi nhớ bài Đôi bờ nằm trong tập nhạc của chị tôi. Hồi ấy đọc nhưng không biết ai là tác giả chỉ thích mỗi câu "thoáng hiện em về trong đáy cốc...", đến khi lớn thêm một chút thì được nghe "Đôi mắt người Sơn Tây" của Phạm Đình Chương, thì lại nhớ - nhưng vẫn chưa biết gì về Quang Dũng.

Thương nhớ ơ hờ thương nhớ ai
Sông xa từng lớp lớp sông dài
Mắt kia em có sầu cô quạnh
Khi sớm thu về, một sớm mai...

Khi học đến Trung học (1985-1987) đám học trò chúng tôi lại dấm dúi chuyền tay các bài thơ của Xuân Diệu, Hàn Mặc Tử, ... Trong các tiết Văn thỉnh thoảng nghe nhắc đến Quang Dũng nhưng vẫn không ấn tượng gì mấy. Đến khi Nhã chuyền lại cho tôi một tập thơ chép tay, trong đó có Đôi Bờ. Khi ấy những tình cảm của hai đứa cũng bâng khuâng theo nhịp của Đôi Bờ.
Thương nhớ ơ hờ thương nhớ ai...

Rét mướt mùa sau chừng sắp ngự
Kinh thành em có nhớ bên kia
Giăng giăng mưa bụi bên phòng tuyến
Hiu hắt chiều sông lạnh đất tề...

Giọng hát của Camile Huyền lãng đãng phiêu hốt, tôi lặng lẽ thả hồn vào từng vòng khói thuốc để mặc kỹ niệm thoắt nhớ thoắt tan. Hồi ấy khi quen nhau, những lúc đi chơi em chỉ cho phép tôi được hút những điếu thuốc do em mồi. Những điếu thuốc ngọt đến lạ, thơm say đến lạ... Bây giờ thì...

Khói thuốc xanh dòng khơi lối xưa
Đêm đêm sông Đáy lạnh đôi bờ...



Chia tay nhau, em sang Úc, tôi ở lại Việt Nam. Hai phương trời, hai cuộc sống. Ngày em đi tôi lang thang khắp phố, lặng lẽ đạp từng vòng xe... Chưa bao giờ thấm thía nỗi buồn của biệt ly của Đôi Bờ như lúc này.

Thôi hết rồi em người mỗi ngã
Bên này đất nước ngóng trông nhau
Em đi áo mỏng buông hờn tủi
Là hết... thôi rồi chuyện trước sau.

Tại sao chúng ta khởi đầu bằng Đôi Bờ - lại ở Đôi Bờ mà mong ngóng?
Không biết rằng hôm nay em có còn nhớ đến ta?
Không hiểu phương trời xa em còn mặc áo dài xuống phố?
Để hôm nay ta chuyếnh choáng với Đôi Bờ.

Thoáng hiện em về trong đáy cốc
Nói cười như chuyện một đêm mơ...

Không có nhận xét nào: