Thứ Năm, 27 tháng 11, 2008

Đường đèo D'RAN




- Reng.... Reng... Anh ơi, cho em xin phép nghĩ - Ba em vừa mất... Em đưa về quê để an táng... 22h00 ngày thứ Bảy giửa tháng Tám, tôi nhận được điện thoại của đứa em trong phòng thông báo. Lập tức tôi nhắn tin cho tất cả các nhân viên trong phòng, các phòng ban liên quan.
8h00 ngày Chủ Nhật, qua điện thoại, tiến hành liên hệ xe pháo, thông báo, sắm sửa... Đến 14h00 chúng tôi lên đường để đến chia buồn cùng gia quyến của người em.

Quê quán của đứa em ở D'Ran - Đơn Dương, Lâm Đồng. Thú thực là từ nhỏ đến lúc ấy tôi chưa từng đến Đà Lạt. Tôi rất dị ứng với việc nghe các thông tin phản cảm của thành phố này, do vậy hễ cứ bàn đi Đà Lạt thì tôi lại gạt ngang. Lần ấy là lần tôi đi trên đường Sài Gòn - Đà Lạt.
Đến 22h00 tối Chủ Nhật chúng tôi đến nhà của đứa em. Sau khi hoàn tất các công việc thăm viếng, chia buồn, đoàn quyết định đi lên Đà Lạt nghĩ đêm. Thay vì quay xe trờ về ngã ba Phi Nôm (gần 30 km), chúng tôi quyết định đi lên bằng đường đèo D'Ran.
Đường đèo D'Ran không phải là đường mới, nhưng do trong đoàn chưa ai đi qua (kể cả lái xe) nên chúng tôi vừa đi vừa dò...

Trời hôm đó mưa bay lất phất, đường tối, thỉnh thoảng mới có được một vài ngọn đèn đường ở các khu dân cư tập trung. Đường vắng lặng, hai bên thông mọc chi chít, thấp thoáng qua ánh đèn pha, từng dãi mây nhè nhẹ, lãng đãng trôi qua chúng tôi... Xe chạy êm êm trong đêm, bánh xe nghiến vào mặt đường lạo xạo. Bọn chúng tôi tụm lại, căng mắt nhìn ra bên ngoài, tất cả vừa mệt, vừa đói, vừa hết chuyện để tám nên chỉ còn biết im lặng nghe nhạc và chờ...
Đi được một đoạn, khi lên trên đỉnh dốc, mấy đứa chỉ trỏ vầng sáng trước mặt đoán già đoán non đó là thành phố Đà Lạt... Nhưng khi qua con đồi thì tất cả chợt ồ lên: thì ra quầng sáng đó chỉ là các luống đèn trong trang trại hoa trước mặt, thắp lên để thay ánh sáng mặt trời nhằm kích thích hoa trái vụ.
Các luống đèn tập trung thành từng dãy song song, nắm trong các nhà kính trồng hoa, trong đêm tối, lóng lánh như dãy đèn trang trí trên cây thông Noel. Chúng tôi bất ngờ trước cảnh tượng ấy - cứ lặng ra mà nhìn, quên cả chụp lấy một tấm ảnh làm kỷ niệm.
Bất chợt tôi lại nhớ đến dãy đèn của các vườn Thanh Long ở Phan Thiết, các ánh đèn câu mực khi đi qua Quy Nhơn, dãy đèn pha của xe ô tô trên đoạn đường vượt đèo Cả..., nhưng cảnh quang ở đây thú vị hơn nhiều: sương giăng giăng, mây lãng đãng trôi, trời đêm tối đen như mực chợt lấp lóe ánh đèn sáng như chuỗi ngọc trong đêm.
Ánh đèn soi sáng các luống hoa được trồng trong trang trại, đêm thì đen và mềm như nhung, nhạc bất chợt ngân lên



Một đàn chim tóc trắng
Bay về qua trần gian
Báo tin rằng: Có nàng Giáng Hương
Nàng ngồi trên cung vắng
Trong một đêm tàn trăng
Phá then vàng bước vào vườn hoang.

Không gian chợt lạnh đi, mờ ảo - chúng tôi vừa đi vào một cụm mây dày. Từng giọt nước tụ lại trên mặt kính, lặng lẽ chảy dài theo tiếng hát...

Không gian tràn dâng niềm thương
Rồi tiếng hát xui cuộc tình duyên
Bao nhiêu nàng tiên nỉ non
Làm huyên náo Thiên Đường lạnh lẽo.

Trời đầy cô tiên nữ
Xuống đầu thai thành hoa
Giữa đêm mờ, hoa nở ngát hương

Tiếng hát cứ ngân dài theo từng ánh mắt dõi nhìn...
Đêm hôm ấy chúng tôi đến Đà Lạt, nhận phòng là đã 0h30. Trùm chăn nằm nghe tiếng mưa đêm tí tách gỏ trên mái, tôi tự hỏi chẳng biết đêm nay Giáng Hương có xuống trần thành hoa?
Nhưng dù gì đi nữa, nếu Giáng Hương có xuống trần trong đêm nay, cùng cảnh ngộ như chúng tôi, chắc Giáng Hương sẽ ở lại trần gian mãi...

Người về trong đêm tối
Ôm cành hoa tả tơi
Bóng in dài gác đời lẻ loi...

Chuyến đi đêm hôm ấy thật bất ngờ đối với tôi. Cảnh đêm cũng thật bất ngờ với cả đoàn. Có lẽ cảnh ấy không bao giờ gặp lại được, cũng có thể là gặp lại, nhưng có lẽ sẽ không còn những cảm xúc bất ngờ nữa... Ôi đường đèo D'Ran trong một đêm mưa tháng Tám...

Không có nhận xét nào: