Thứ Năm, 20 tháng 11, 2008

Mùa Đông và Tôi




Mùa Đông...
Đó là khoảng thời gian hiếm hoi trong năm trời miền Nam se se lạnh...
Đó là khoảng thời gian buổi sáng trời đổ sương mù che phủ đường đi...

Hồi xưa, khi còn nhỏ Mùa Đông là mùa tôi rất yêu thích: vừa qua đi những cơn mưa tầm tả ẩm ướt cuối mùa, trời đông se se lạnh, súng sính trong cái áo lạnh, lập cập bước trên đưòng đi học nghe ấm áp đến lạ. Sương mù từ mặt sông Thoại Hà cuốn nhẹ bốc lên, cứ tưởng như là trời đang giở từng mảnh the mỏng để may áo mới. Vạt lau bên sông lơ thơ vài cọng bông lau phất phơ như vẫy gọi. Tụi tôi tụm năm tụm ba dắt díu đi từ trong xóm nhỏ ra cầu Hoàng Diệu, vừa đi vừa nghe loa phóng thanh phát văng vẳng nhạc hiệu của chương trình phát thanh Quân đội buổi sáng. Đến đầu cầu thế nào cũng phải lủi xuống bến nước để xem sương sớm, để nhúng tay vào nước ấm rồi sau đó lại xuýt xoa với nhau vì lạnh.
Mùa Đông lúc ấy cũng là mùa thi, nhớ những buổi túm tụm ôn bài, tay lần củ khoai luộc còn nóng sực. Tụi học trò hồn nhiên bẻ đôi củ khoai chia cho nhau, san nhau từng nhúm xôi vò... tụng bài ê a... chờ vào thi học kỳ 1.
Mùa Đông lúc đó cũng là mùa hồi hộp chờ xem hang đá trong lễ Giáng Sinh, là mùa được phép của gia đình lang thang đi chơi trong hai đêm 24/12 và 31/12. Lũ học trò ngèo cũng bày đặt đón năm mới, tất nhiên là chỉ đến 21-22 giờ thôi - cũng nhộn nhịp, cũng rộn ràng... dù buổi tiệc chỉ có vài cái bánh ngọt, vài ly xi rô đá...
Mùa Đông lúc ấy cũng là mùa chờ Tết, mong chờ áo mới, mong chờ Tết, mong chờ tiếng pháo đì đùng, mong chờ anh chị ở xa về tụ họp trong buổi cúng tất niên...

Lớn lên một ít, khi đi học Đại Học, Mùa Đông là mùa "ăn chơi nhảy múa" của tụi sinh viên ở KTX: hết đạp xe đi nhà thờ Đức Bà xem Lễ Giáng Sinh, đến lễ đón năm mới ở Ký túc xá, rồi ngày Sinh Viên học sinh 09/01... Đó cũng là mùa tôi hay lang thang khắp hang cùng ngõ hẻm của Sài Gòn - một mình, một con ngựa sắt, ngắm thiên hạ ăn Giáng Sinh, xem nhà thờ...

Mùa Đông cũng là mùa được cuộn mình trong chăn ấm, đánh một giấc đến 11 giờ mới dậy - trả thù cho những ngày phải thức từ 6 giờ để đến trường.

Đến khi tốt nghiệp đi làm, thời gian dường như ngắn lại, mới đó là lại hết năm nên Mùa Đông bước đến lúc nào cũng không biết. Chỉ khi cơn viêm phế quản mãn tính nó hành nghẹt mũi, mất ngủ hàng đêm, khi từng khớp rêm lên theo bịnh phong thấp thì mới giật mình: Mùa Đông đến rồi à...

Mùa Đông bây giờ là khoảng thời gian bận bịu nhất trong năm. Đó là khoảng thời gian chạy đua với Kế hoạch năm, là khoảng thời gian lọ mọ với hàng núi số liệu để làm báo cáo, lập kế hoạch cho năm sau, là khoảng thời gian tích trữ tiền lo cho công nhân mùa Tết Nguyên Đán. Mùa Đông cũng là mùa di chuyển liên tục để ký hợp đồng cho năm mới: hết xuống Rạch Giá, chạy sang Cần Thơ, lại chạy ù ra Nha Trang, Quảng Ngãi, Đà Nẵng, vừa quay về Sài Gòn thì vội bay ra Hà Nội, đi Quảng Ninh, Phú Thọ... ăn nhậu đến khờ cả người...

Thế nhưng Mùa Đông cũng có những lúc ấm lòng: đó là những ngày Chủ Nhật tự cho phép một mình lang thang ở phố Hội, hay những buổi tối tung tăng quanh hồ Hoàn Kiếm, mỗi tay cầm một que kem, cắn, mút như một đứa con nít, là những khoảnh khắc hiếm hoi được trầm ngâm trước đền Ngọc Sơn, là những chiều lang thang quanh hoàng thành Huế...

Mùa Đông cũng là mùa lo cho Tết nhất, nào là cúng kiếng, nào là chưng bày, dọn dẹp nhà cửa, nào là quà cáp cho bà con bên nội, bên ngoại... Mùa Đông cũng là thời gian báo: chuẩn bị già thêm một tuổi ...
Mùa Đông cũng là mùa mất ngủ do lo cho đám nhóc, là những đêm trở gió thức giấc rồi chập chờn suy nghĩ vẩn vơ...

Bây giờ mỗi khi Mùa Đông đến, với tôi vừa thích, vừa sợ, nửa ghét bỏ, nửa thương yêu... Ôi Mùa Đông, Mùa Đông...

Mùa Đông ... là mùa bận rộn ...
Mùa Đông ... là mùa lo toan ...
Mùa Đông ... Mùa Đông ...

Không có nhận xét nào: